Viết cho văn, cho mình!

Lâu lâu lắm rồi tính từ cái thuở mà mỗi ngày một bài trên blog 360. Nhiều khi đọc lại chẳng biết từ đâu mà cảm xúc dạt dào đến thế. Qua cái thời "ướt át" ấy là một khoảng dài thời gian nhiều khi nặn mãi chẳng ra một chữ nào hoặc có ra cũng rất gượng gạo dù cảm xúc vẫn đầy ắp đó. Thế rồi, tự nhiên dạo gần đây lại thấy buồn tay, lại muốn viết lách nữa rồi. Là do đang "ẩm ương" trở lại hay do cái nghề chưa biết là tay trái hay tay phải này thôi thúc cầm lại cây viết để mà khi ve vuốt, khi sắc bén, khi yểu điệu, khi lì lượm, khi yêu thương, khi thản nhiên? ^^

Nhớ hồi xưa, cô giáo dạy Văn cấp 3 viết lưu bút cho mình đã gọi mình thế này: "Diệu Huyền - cô học trò yêu Văn mà đã không đến với Văn". Suốt mấy năm đi học mình yêu Văn lắm. Mình đã viết văn không phải chỉ để viết mà để nêu chính kiến, cảm xúc của chính mình về nội dung, nghệ thuật của tác giả, tác phẩm. Có lẽ đúng với câu "Văn là người" như các cô vẫn dạy - tính cách mình ra sao thì sẽ biểu thi qua câu chữ như thế. Văn như một người bạn đồng hành với mình từ đó cho đến nay: từ những bài văn bập bè tả hoa, tả vật, đến bức thư tình đầu tiên, đến bài thơ mỗi đầu năm mới, đến những entry mà một thời mình xem như nhật ký, đến cả công việc đầu tiên khi mình đi làm chính thức. Ấy vậy mà mình đã chưa một lần chính thức đến với người bạn này: đã chọn không thi học sinh giỏi Văn để đi thi Hóa, đã chọn không trở thành một nhà báo hoặc cô giáo dạy Văn mà đi học Quản trị kinh doanh. Nhưng dù thế, Văn vẫn chưa một lần phụ mình. Văn cho mình những người bạn tâm giao (dù có người đến giờ vẫn chưa bao giờ gặp mặt) qua blog, Văn cho mình sự ghi nhận của Sếp, của khách hàng, Văn cho mình một nghề kiếm cơm tay trái những khi trái gió trở trời, Văn cho mình cả cõi lòng nhẹ thênh mỗi lần trút được bầu tâm sự qua ngòi bút. Tình yêu của Văn với mình, vẫn thế - chờ đợi, vẹn nguyên. Tình yêu của mình với Văn, vẫn không thay đổi nhưng đôi lần vô tâm hoặc giả chưa một lần hò hẹn chính thức.

Cảm xúc cũng như khẩu vị, lúc nhạt, lúc vừa, lúc lại đậm đà. Giọng văn cũng theo cảm xúc mà khi hời hợt, khi bỏ ngõ, khi lại lắng sâu. Những người bạn bằng hoặc lớn tuổi hơn thì đôi lần vẫn ghé thăm để tạm vứt cái lo toan bộn bề mà đồng điệu chút cảm xúc. Những người đang quý, đang yêu thì lục lại cả kho nhật ký để đọc một mạch mà hiểu về con nhỏ mình đang muốn kết thân. Những người bạn trẻ hơn thì thi thoảng đọc lướt qua để hoặc like ủng hộ, hoặc comment động viên, hoặc sẽ như cô em gái mình thường nói "viết gì đọc khó hiểu ghê". Ờ thì văn mình cũng như người - hình như hơi khó hiểu, khó tính, đôi khi lại hơi ích kỷ - ai chơi đủ lâu, đủ thân sẽ hiểu; ai mới biết thì hơi e dè; ai không biết thường đặt dấu chấm hỏi. Và người cũng như văn - đôi khi lãnh cảm với đấu đá, bon chen; đôi khi lãng mạn thiết tha; đôi khi lại thực tế, rất đời. Hiểu văn, hiểu người, âu cũng vì thế mà nếu chỉ dùng tư duy logic, cái nhìn khoa học thôi sẽ chưa đủ mà phải vận hết cảm tính, con tim để thấu, để hiểu, để yêu.

Gặp được con người thú vị - muốn viết. Nghe một câu chuyện, một bản nhạc xúc động - muốn viết. Thấy một cảnh đời, một kiếp người - muốn viết. Xem một bộ phim thấm thía - muốn viết. Đọc một câu tâm đắc, một dòng văn hay - muốn viết. Yêu, giận, buồn, vui, gặp gỡ, chia li - muốn viết. Viết cho người, cho mình - muốn viết. Hôm qua muốn, hôm nay muốn nhưng khác hơn hôm qua - bắt đầu viết. Sau những lần lỡ hẹn, lại thả mình vẫy vùng - tự nhiên, bản năng, thoải mái - với Văn, người tri kỷ ^^

p/s: đáng lý rằng, dự tính viết một câu chuyện khác, nhưng không hiểu sao dòng đưa dòng, chữ đưa chữ lại viết thành bài note này - dù hình như cũng hơi không hợp lắm với tâm trạng trưa Chủ nhật chang chang nắng. :-)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét