Câu chuyện cho những ai đang tuyệt vọng

Cuộc sống không có gì là hoàn hảo. Tạo hóa không cho ai tất cả và cũng không lấy của ai tất cả. Sự khác biệt chẳng qua chỉ do suy nghĩ của mỗi người về hoàn cảnh của mình mà thôi.
Có khi nào bạn đã trải qua những giây phút tuyệt vọng và cảm thấy đó là quãng thời gian “bi thảm” nhất của cuộc đời mình?
Tôi cũng đã từng có thời gian ở trong một hoàn cảnh như vậy, rất tuyệt vọng. Và khi đó, tôi có một hành động hết sức sai lầm mà đến giờ nghĩ lại, tôi thấy mình “thật điên rồ”. Bằng hành động đó, tôi đã có thể hủy hoại tương lai của chính mình.



5692264714 391b92fc47 Câu chuyện cho những ai đang tuyệt vọng

CÂU CHUYỆN CỦA TÔI

Cách đây 4 năm về trước, khi còn là một học sinh trung học, tôi là một học sinh khá mẫu mực, có bề dày về thành tích học tập. Bạn bè của tôi lúc đó đều rất ngưỡng mộ và tất nhiên, mọi người đều rất kỳ vọng ở tôi. Ngay bản thân tôi cũng hoàn toàn tin tưởng ở mình. Tuy nhiên, năm đó, tôi đã gặp liên tiếp 2 thất bại lớn và khiến tinh thần của tôi suy sụp nghiêm trọng. Thất bại thứ nhất là khi tham gia kỳ thi HSG vật lý cấp tỉnh, tôi đã không đạt thành tích gì ngay cả giải khuyến khích, trong khi trước đó một năm, khi tôi còn chưa có nhiều kiến thức như bấy giờ, tôi còn làm được hơn thế. Điều này đã đánh mất sự tự tin vốn có của tôi. Và nó thực sự là thảm họa khi tôi gặp phải “tai nạn” lần thứ 2.


Đó là khi tôi thạm dự kỳ thi đại học, tôi hoàn toàn tự tin, rất tự tin các bạn ạ. Bởi trước đó, tôi đạt 29/30 điểm ba môn thi khối A khi thi tốt nghiệp. Và vì tôi từng là một học sinh nổi bật trong số bạn bè cùng trang lứa nên ai cũng tin tưởng. Thế nhưng, tôi đã nhập cuộc không tốt và kết quả là tôi đã trượt các bạn ạ. Đó thật sự là cơn ác mộng vì khi đó tôi tự tin đến mức chỉ đăng ký thi một trường đại học duy nhất. Nó khiến bức tường “kiêu hãnh” của tôi sụp đổ hoàn toàn, tôi lâm vào bế tắc thật sự. Lúc đó, tôi chỉ mong có một giải pháp nào đó cho tôi thoát khỏi sự “xấu hổ” và mặc cảm với bạn bè, gia đình. Có lúc tôi đã nghĩ đến cái chết. Nghe thật kinh khủng phải không các bạn. Nhưng thật may mắn là tôi đã không thực hiện điều đó(nếu không tôi không thể ở đây ba hoa cùng các bạn được). Và người đã cứu tôi thoát khỏi suy nghĩ lầm lạc đó chính là cha tôi.

CÂU CHUYỆN CỦA CHA TÔI

Cha tôi là một người có nghị lực. Tôi tin chắc là như vậy. Ông đã từng kể cho cho tôi nghe về cuộc đời của mình. Khi còn là thời trai trẻ. Cái thời mà mọi thứ đều thiếu thốn. Ông bà nội tôi khi đó rất nghèo, mọi thứ lại chỉ trông chờ vào chính sách “bao cấp” của nhà nước. Khi đó, trong đầu của cha tôi đã có ý niệm “phải học thật tốt mới mong thoát nghèo” được. Cha tôi học rất khá, thật lạ lùng là cả tôi và cha đều học khá môn Vật lí, không biết có phải tôi được di truyền điều đó từ cha hay không?

Ông là một người rất tâm lý và hoàn toàn hiểu được cú sốc mà tôi đang chịu đựng. Ông đã khuyên tôi chỉ bằng một câu nói rất đơn giản. “Con chỉ thất bại khi con thực sự đầu hàng số phận”. Vâng, các bạn ạ, cha tôi còn nói nhiều điều khác nhưng đó là câu nói đã khiến tôi thức tỉnh thực sư. Và tôi bắt đầu làm lại “số phận” của tôi bằng chính những lời khuyên và sự cảm thông sâu sắc của cha.
5692279240 744f793a28 z Câu chuyện cho những ai đang tuyệt vọng
Cha tôi là người mặc comple - Ảnh chụp dịp thượng thọ bà nôi ở quê
Mặc dù điều kiện học tập khi đó rất khó khăn, cơm ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm (mà thật ra thường là sắn độn cơm chứ làm gì có đủ gạo mà được cơm trắng như bây giờ) thì nói chi đến chuyện mua sắm dụng cụ học tập. Tuy điều kiện khó khăn như thế, nhưng thành tích của cha tôi vẫn rất tốt. Vừa học, cha tôi vừa phải vác đất thuê để phụ giúp gia đình. Thời gian sau đó, ông phải đi bộ đội vì yêu cầu của tổ quốc. Ông vẫn tiếp tục học văn hóa khi ở trong quân ngũ. Và ông đã đậu khi thi vào trường sĩ quan quân đội.
Nhưng thật không may, khi xe vừa chở ông ra khỏi đơn vị để lên đường nhập học chưa được bao xa thì bị lật. Cha tôi bị văng xuống ruộng và bị cái xe đè lên chân trái. Lần đó ông gần như bị liệt vì bị cái xe đè quá lâu. Ông lỡ một lần đi học.
Sau khi ông xuất viện, cha tôi tiếp tục ôn thi và đậu vào trường sĩ quan không quân. Thật trớ trêu là số phận lại tiếp tục không mỉm cười với ông khi một lần nữa ông lại trễ học. Ông bị mắc kẹt trong cơn bão ở miền Trung và nhập học trễ mất một ngày. Cha tôi không được nhận.
Chán nản và nghĩ rằng mình không may mắn trong con đường học vấn nên cha tôi về nhà trở thành một anh nông dân. Tuy nhiên cuộc đời của cha tôi quả thật có rất nhiều sóng gió. Cha tôi lấy mẹ tôi và không may bà mắc bệnh nặng. Cha tôi đã phải làm việc rất vất vả để nuôi sống cả gia đình và lo thuốc thang chạy chữa cho mẹ. Hầu như kinh tế gia đình tôi đều sa sút đi mỗi ngày khi bệnh tình của mẹ tôi càng nặng.
Tuy nhiên, tôi có cảm tưởng không có gì có thể đánh bại được cha tôi. Tuy nhiên, bất hạnh lớn nhất đã đến với ông. Khi mà ông bị mất toàn bộ tài sản vì chính người mẹ của tôi. Bà đã tiếp tay cho ông bác tôi và khiến cho cha tôi mất tất cả vì sự tráo trở của người mà bấy lâu tôi gọi bằng “bác”. Điều này đã làm cho tình cảm giữa cha mẹ tôi rạn nứt, và họ đã ly hôn. Tôi về sống với cha và bắt đầu theo cha vào Nam sinh sống.
Những ngày đầu thật là khó khăn, cha tôi không còn gì vì mọi thứ dường như đã mất sạch, chỉ còn mấy sào ruộng của hai cha con và ông cũng đã cho người ta thầu để lấy tiền làm vốn vào Nam lập nghiệp.


CÂU CHUYỆN TRONG SÁCH

Tôi cũng đã đọc được rất nhiều câu chuyện trong sách về nghj lực của con người. Một câu chuyện khiến tôi thích là câu chuyện kể về số phận của hai anh em trong một gia đình.

Bằng sự cần cù và nghị lực phi thường, cha tôi đã liên tục làm việc để nuôi dưỡng tôi và xây dựng lại “sự nghiêp”. Ông là người nông dân chất phác và chăm chỉ nhất mà tôi từng biết. Tôi được nuôi dưỡng bởi con người như thế và tôi hoàn toàn tự hào vì có một người cha như vậy. Hiện nay, cha tôi đã gây dựng được “thành quả” tốt hơn xưa rất nhiều. Nếu như tôi ở địa vị của ông, tôi không chắc mình có thể vượt qua được những khó khăn mà ông đã gặp phải. Ông là mẫu người “vượt qua số phận” đầu tiên mà tôi ngưỡng mộ.
Một ngày kém may mắn, gia đình nọ bỗng nhiên phát hỏa. Người ta chỉ cứu được hai anh em, mọi thứ đều đã bị ngọn lửa thiêu rụi. Sau khi điều trị, người anh nhìn vào khuôn mặt của mình và kinh hoàng khi thấy nó thật quái dị. Toàn bị khuôn mặt của anh đã bị ngọn lửa hủy hoại. Anh ta đã bị sốc thật sự. Và anh đã không đủ can đảm để sống tiếp khi sợ sẽ bị người đời khinh miệt. Anh đã tự sát.
Người em khi tỉnh lại cũng rất bàng hoàng trước bộ mặt mới của mình, nhưng anh ấy không tuyệt vọng. Anh cảm thấy mình thật may mắn khi vẫn còn sống và anh sẽ phải làm điều gì đó để không lãng phí cuộc sống mà tạo hóa đã ban cho anh một lần nữa.
Mặc dù gặp rất nhiều khó khăn, nhưng cuối cùng anh cũng xin được làm lái xe tải cho một công ty vận tải. Và định mệnh đã làm cuộc đời anh thay đổi. Trong một ngày mưa gió, trong hành trình vận chuyển hàng hóa, anh đã cứu một người có ý định nhảy cầu tự tự. Người này là giám đốc một công ty lớn. Và để trả ơn cho anh, người đó đã mời anh cùng hợp tác khi biết được nghị lực phi thường của chàng thanh niên xấu số. Và từ đó, anh đã thay đổi, không còn là lái xe tải nữa mà đã trở thành giám đốc. Anh đã rất thành công. Nhờ vào ý chí và quyết tâm không đầu hàng số phận của mình.

CÂU CHUYỆN CỦA NHỮNG CON NGƯỜI PHI THƯỜNG KHÁC
Chắc hẳn bạn biết thầy Nguyễn Ngọc Ký, người bị liệt 2 tay khi lên 4 tuổi, 7 tuổi tập viết bằng chân. Ông đã vượt lên sự run rủi của số phận, trở thành một nhà giáo ưu tú viết bằng chân. Cũng đôi chân ấy, ông đã viết sách, làm thơ, dạy học, tư vấn để vẽ lên một huyền thoại, một tấm gương vượt khó như biểu tượng cho nhiều thế hệ thanh thiếu niên Việt Nam noi theo. Nếu như bạn ở vào hoàn cảnh của ông, bạn sẽ như thế nào? Nguyễn Ngọc Ký là con người nghị lực, người thầy đầu tiên viết bằng chân, chính gương của thầy đã khiến cho bao bạn trẻ khuyết tật khác vươn mình lên “vượt qua số phận”.
Nguyễn Công Hùng, một người thanh niên “dị dạng” nhưng đầy nghị lực. Với thân mình “không giống ai”, anh đã khiến rất nhiều người phải ngưỡng mộ trở thành hiệp sĩ công nghệ thông tin, một điều mà rất nhiều người “bình thường” hơn anh không thể làm được.
Chắc chắn Lance Armstrong sẽ rất tuyệt vọng khi biết mình bị ung thư, nhưng anh vẫn đủ “bản lĩnh” vượt qua nó và 7 lần liên tiếp vô địch Tour de France.
Hay bạn có thể biết đến Nick Vujicic qua Youtube, một chàng thanh niên không có tứ chi nhưng vẫn rất yêu đời và làm được rất nhiều việc mà một người bình thường có thể làm được. Nếu là bạn, bạn có tuyệt vọng hay không?
Còn rất nhiều, rất nhiều tấm gương “vượt qua số phận” khác mà bạn nên học tập nghị lực sống phi thường của họ.

CÂU CHUYỆN CỦA CHÍNH BẠN
Câu chuyện “vươn lên” của bạn cũng rất đáng giá. Tôi tin chắc rằng bạn cũng có không ít lần vượt qua “nghịch cảnh”, sau mỗi lần như thế, ý chí của bạn chắc sẽ tăng cao hơn rất nhiều.
Có thể câu chuyện của bạn cũng bình thường như câu chuyện của tôi, hoặc nó xứng đáng được tôn vinh như thầy Ký, anh Hùng v.v.. Vượt qua “chính mình” sẽ giúp bạn mau trưởng thành hơn rất nhiều. Đừng quá tuyệt vọng nếu như bạn lâm vào “nghịch cảnh”. Hãy tìm ra lời giải đáp thay vì hành động tiêu cực. Hãy nghĩ đến những con người thừa “bất hạnh” nhưng không thiếu “nghị lực” và tự hỏi xem, nếu họ ở hoàn cảnh bạn họ sẽ làm như thế nào?
Cuộc sống luôn tươi đẹp và bạn hãy tin rằng nó vẫn sẽ luôn là như thế.
Bài viết có mang chút màu sắc cá nhân tuy nhiên, tôi chỉ muốn chia sẻ và gửi với bạn một thông điệp rằng, chúng ta rất may mắn và hạnh phúc khi được tồn tại trên cõi đời này, hãy cố gắng sống thật tốt đẹp, đừng để chính suy nghĩ tiêu cực giết chết tương lai của chính bạn.
Chúng tôi chờ đợi những chia sẻ, những câu chuyện vươn lên của chính bạn hay người thân của bạn. Chúc bạn thành công.
Thành Trung

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét