"Cha gặp lại mình trong tiếng ước mơ con"

Bài thơ này hồi đi học đã thích, giờ đọc lại vẫn vẹn nguyên cái tinh khôi của cảm xúc như lần đầu tiên đọc nó...

NHỮNG CÁNH BUỒM

Hoàng Trung Thông

"Hai cha con bước đi trên cát
Ánh mặt trời rực rỡ biển xanh
Bóng cha dài lênh khênh
Bóng con tròn chắc nịch,
Sau trận mưa đêm rả rích
Cát càng mịn, biển càng trong

Cha dắt con đi dưới ánh mai hồng
Nghe con bước, lòng vui phơi phới.
Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi:
“Cha ơi, sao xa kia chỉ thấy nước thấy trời,
Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?”
Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ:
“Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa,
Sẽ có cây, có cửa, có nhà
Vẫn là đất nước của ta
Ở nơi đó cha chưa hề đi đến.”

Cha lại dắt con đi trên cát mịn,
Ánh nắng chảy đầy vai
Cha trầm ngâm nhìn mãi cuối chân trời
Con lại trỏ cánh buồm xa hỏi khẽ:
“Cha mượn cho con cánh buồm trắng nhé,
Để con đi!”

Lời của con hay tiếng sóng thầm thì
Hay tiếng của lòng cha từ một thời xa thẳm
Lần đầu tiên trước biển khơi vô tận
Cha gặp lại mình trong tiếng ước mơ con."

Cha & Con hay là giấc mơ của những thế hệ được viết tiếp. Một thế hệ mới ra đời là một chuỗi kỳ vọng được gửi gắm. 

Nhìn ngắm thời gian trôi qua tiếng cười con trẻ, qua vệt nắng in bóng trên nền cát, qua vết nhăn nơi khóe mắt, qua cái dáng gầy cao trong phút "trầm ngâm nhìn mãi cuối chân trời" xa xăm giữa thiên nhiên vô tận lại càng cảm thấy mình nhỏ bé với những dự định chưa làm được...

Ước mơ, đam mê ngày nào giờ đã bị bụi đời phủ lên một lớp "thời xa thẳm". Nếu được quay trở lại, nếu lại có thể hồn nhiên, vô tư như trẻ con, Cha sẽ lại lãng mạn, sẽ lại mơ ước, sẽ lại muốn tung tăng tới những nơi "chưa từng đi đến". 

Là tiếng của con, tiếng của sóng hay tiếng của trái tim Cha đang nuối tiếc một thời thanh xuân, trai trẻ, nhắc nhớ những điều Cha đã từng muốn nhưng chưa từng thực hiện được.

Cuộc đời đó, dẫu dài mà ngắn sao...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét