Cuộc sống luôn thú vị theo cách riêng của nó!

Mấy bữa nay lấy cớ bận việc nhà rồi cũng lười luôn một số việc đang làm theo lịch trình, ví như việc update hàng ngày cho blog này. Thế mới nói học theo thói quen xấu thì dễ mà tập thói quen tốt lại khó lắm thay ^^.

Nhân dịp tay chân lười biếng gõ chữ mấy ngày qua, đầu óc tự dưng mần siêng cũng chiêm nghiệm thêm được điều thú vị: Tính ra thì cuộc sống luôn thú vị theo cách riêng của nó. ;-)


Lẽ đầu tiên có thể là đôi khi cùng một vấn đề mà mỗi người lại có cách nghĩ và hành xử hoàn toàn khác nhau. Chính vì thế mà nếu "lỡ dại" đem bản thân mình ra so đo tính toán với thiên hạ thì có khi "tự sướng" rằng "Sao con đó dại thế?", có khi lại than thân trách phận "Sao cái số mình khổ thế?", có khi cười ha hả vì thấy mình hay quá, đáng đời đứa này đứa kia, có khi lại khóc tu tu vì thấy mình tủi quá, khốn nạn thay cho cái thân của mình. Cùng một sự thật xảy ra mà qua lăng kính chủ quan sao mà như vạn hoa lấp lánh, có khi là khu vườn muôn màu muôn hương, có lúc là sa mạc khô cằn chết chóc. Ôi thôi thôi, vậy là nhiều khi sự thật (=bối cảnh, hiện tượng, sự kiện, con người,...) không có vấn đề mà chính mình nhìn ra thành vấn đề, biến tấu thành vấn đề đó thôi.

Cuộc sống còn thú vị bởi cái lẽ thứ hai, cùng một cách nghĩ, cách hành xử nhưng có thể xuất phát điểm hoặc kết quả cuối cùng sẽ khác nhau. Điều này diễn dịch ra có thể minh họa bằng ngôn ngữ cuộc sống kiểu như: cùng làm từ thiện nhưng có người thì từ thật tâm, có người từ muốn đánh bóng hình ảnh,... hoặc như cùng làm việc tốt nhưng có người thì nhận được quả ngọt, có người lại thành làm ơn mắc oán. Hay như ở một cấp độ cao sâu hơn theo kiểu cùng là cái sự thương con, có người luôn yêu chiều con cái, có người lại roi vọt không nương tay, hoặc là cùng là tình yêu có người thì cho rằng ghen mới là yêu, có người lại quan niệm đã tin nhau thì sẽ không ghen,... Chính vì lẽ đó mà sự đời trở nên rối như canh hẹ, không ai giải quyết được triệt để chuyện cho người khác bởi cái lý "chỉ có người trong cuộc mới hiểu". Ôi chao!

Ngẫm tới ngẫm lui, ngẫm xuôi ngẫm ngược tự nhiên thấy một điều. Cái lẽ thứ nhất nếu muốn cái thiện thì cần có con mắt khách quan, nghĩa là phải có nhận thức đúng đắn. Muốn có nhận thức đúng đắn thì điều không thể thiếu là hiểu biết phải đủ và trải nghiệm phải sâu. Mà "đủ" và "sâu" thế nào là một vấn đề khác. Chỉ biết rằng, thời gian và kiến thức sẽ dần cho mình cái nhìn sắc bén hơn, lâu mau chưa biết nhưng "chất" nhìn sẽ thay đổi. Đó là điều chắc chắn. 

Còn về cái lẽ thứ hai, muốn thay đổi thì cần có trái tim biết cảm, nghĩa là phải có một tình yêu thương đủ lớn, sự chân thành đủ lớn và cả sự bao dung đủ lớn. Muốn có được điều đó thì phải gỡ bỏ cái Tôi, biết dung nạp người khác, biết nhìn ra được ưu khuyết điểm của bản thân, biết lắng nghe trái tim mình. So với việc thứ nhất đã nói ở trên, những việc này khó hơn rất nhiều bởi lẽ thời gian và kiến thức không giúp được gì nhiều mà phải xuất phát từ chính cái tâm của bản thân, mà đã là cái bên trong thì chỉ có trời biết, đất biết và mình biết nên càng khó nhìn nhận và tác động. Tuy nhiên, như mọi lẽ trên đời, không gì là không thể!

Cuộc sống luôn thú vị theo cách riêng của nó là một sự thật. Còn việc có thấy nó thú vị hay không hoặc thú vị như thế nào lại là một ẩn số mà mỗi người cần tự tìm lời giải đáp cho riêng mình. ^^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét