"Hãy cứ khát khao! Hãy cứ dại khờ!"

Bài diễn văn của Steve Jobs ở Đại học Stanford mình đã từng đọc qua nhưng bỗng dưng sáng nay nghe lại chợt càng cảm thấy thấm thía. Không biết có phải là cái duyên không nhưng khi chính bản thân mình đang gặp một số băn khoăn thì những chia sẻ của S.J như giúp mình sáng tỏ hơn để tìm thấy lời giải đáp.

Nhiều khi cứ nghĩ rằng vì sao mình đã không chọn điều này điều kia, nhưng chịu khó nghĩ lại một chút thì thấy rằng bất cứ lựa chọn, quyết định nào đã có cũng có một ý nghĩa nhất định trong cuộc sống của mình. Và rõ ràng là mọi con đường đều phải xuất phát từ đâu đó, nếu ở một thời điểm nào đó trong quá khứ mình lựa chọn hướng rẽ khác thì nơi mình đứng hôm nay tọa độ, bối cảnh cũng đã khác rất nhiều rồi. 

Nhiều khi "cày cuốc" cực quá cũng đã thấy thoáng qua cái suy nghĩ dừng lại để chuyển sang một hướng đi nhẹ nhàng hơn. Nhưng một cái gì đó vẫn đau đáu không yên nếu mình không đi tiếp con đường đã chọn - tên của nó là tình yêu và sự đam mê. Nhiều người từng trải khi gặp mình thường nói: "Em sinh ra là để làm điều đó." Mình không biết điều đó có chính xác không nhưng mình biết rằng dù mình có làm gì, có chạy đằng trời thì một khi nào đó, trái tim và sự quan tâm của mình vẫn cứ trở lại dành cho nó. Đó là một cơ duyên hay một sứ mệnh? Mình không quan tâm lắm đến cách mọi người sẽ định nghĩa hay gọi tên, nhưng mình biết mình thấy vui rất nhiều khi làm nó với một động lực nội tại không thể mô tả rõ ràng bằng lời.

Nhiều khi thấy buồn (hoặc đôi khi cả thất vọng) về một thứ gọi là kỳ vọng, hy vọng đặt lên một sự kiện, một con người nào đó. Cảm giác hụt hẫng hoặc mất mát làm tổn thương con tim và xói mòn niềm tin. Đặt dấu hỏi lớn rằng mình đã sai hay điều gì đang sai khiến không ít lần bản thân rơi vào trạng thái trầm tư một mình hoặc thao thức về đêm. Nhưng mà giờ đây, cái gì sai với mình không còn quan trọng nữa bởi cái cần quan tâm sau tất cả là liệu lòng tin vào những điều xung quanh có còn như cũ không hoặc cái còn lại với bản thân sau mọi việc sẽ là điều gì. Ờ thì, vẫn sẽ tin tưởng khi hãy còn có thể tin tưởng. Ờ thì, những bài học đã có đang giúp mình cứng cáp hơn giữa cuộc đời. Vậy thì, xét cho cùng, mình có đang mất điều gì không??? :-)

Cuộc sống tưởng chừng như dài như lại vô cùng ngắn ngủi. Nhìn về quá khứ mới ý thức rõ thời gian đang trôi vụt như tên bay. Nhìn về tương lai thì không biết đâu là sẽ điểm dừng của hơi thở. Mỗi ngày là một bước chân xa hơn điểm bắt đầu và gần hơn với điểm kết thúc. Sống thế nào để là đáng sống đây?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét