"Lang thang một nửa bầu trời..." (*)

"Con đường nhỏ nhỏ, gió xiêu xiêu
Lả lả cành hoang nắng trở chiều..."  (Xuân Diệu)

Tâm trạng của hôm nay ứng với hai (và chỉ hai) câu thơ này (phải nói rõ "chỉ hai" để phòng tránh trường hợp những người thuộc thơ Xuân Diệu có thể suy diễn thêm bớt từ hai câu thơ trích với hàm ý rất chân phương của tớ ^^). 

Sáng nay chơi ở công viên Tao Đàn, nhìn đám lá vàng rơi trong gió xuống thảm cỏ, lòng tự nhiên thanh tịnh. Những vấn vương, nghĩ suy của những ngày qua bỗng tan biến đâu hết. Tình yêu từ cây cỏ đi vào cơ thể, trút bỏ mọi phiền lo của cái đầu nặng trĩu khi mới thức dậy đầu ngày.

Ngồi ở gốc cây, nhìn thẳng về tháp Chàm bằng gạch nhân tạo, chợt nhớ đến những ước mơ chu du đó đây. Nhìn lên bầu trời, xanh ngắt một màu không một gợn mây, lòng lại mơ về nơi xa - một phương trời có thể đã đến, có thể đã đi, hoặc có thể chưa bao giờ đặt chân...

Mấy đứa con nít đùa vui trên thảm cỏ trước mặt. Có đứa đi theo ba mẹ, có đứa chơi đùa cùng em, Tây có, Ta có. Cảm giác ấm áp và hạnh phúc. Trí nhớ về ngày xưa được lục lọi để nhớ đến cái ngày bé tí được ba mẹ dẫn đi công viên chơi. Tự hỏi, vài bữa mình có dành thời gian để dẫn mấy nhóc nhà mình đi chơi như thế không? Thế giới tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng được nuôi dạy từ những ký ức tràn đầy tình yêu thương như thế, đứa trẻ lớn lên sẽ có đời sống tinh thần phong phú và trọn vẹn hơn. 

Nhìn cặp vợ chồng son của đứa bạn thân êm ả nhắm mắt ngồi cạnh bên nhau trên tảng đá lớn cạnh gốc cây, hai bàn tay đan vào nhau trông bình yên đến lạ. Thì ra hạnh phúc chỉ giản đơn như thế, từng phút giây được cùng nhau thưởng ngoạn cuộc sống, dựa vào nhau đầy an tâm, cùng hít thở một bầu không khí và sống cùng một giấc mơ về mái ấm bên cạnh nhịp đời hối hả, đua chen.

Nhìn cậu bạn Thở chơi với con bọ đất trên tay, nâng niu nhẹ nhàng: "Có muốn đi cùng tao không?" mà bật cười tự nhiên. Cậu bạn ấy, cái tâm trong sáng và thánh thiện đến kỳ lạ. Mặc những chuyện đã qua đôi khi trở về nhắc nhở, cậu vẫn một niềm tin yêu vào cuộc sống với cái nhìn đơn giản và yêu thương vào đời, vào người.

Cô bé đi cùng ngủ say dưới gốc cây Me Tây bự thiệt bự. Cố gắng ngồi chờ đợi cho đến khi em hoàn thành xong cái giấc ngủ đầy ngon lành với nét mặt phảng phất nụ cười nội tâm đầy thanh tịnh. Có lẽ cô bé đã cùng cái chở che của những vòm cây xum xuê hòa hợp trong giấc mơ trưa nhẹ nhàng.

Quá trưa rồi mà dưới tán cây, cái mát dịu êm vẫn xoa dịu nắng gắt với bóng cây trải dài trên thảm cỏ. Vòi nước của công viên vẫn được tháo chảy tự do để nước tự nhiên len vào từng gốc cây, nhánh cỏ. Từng con sóc vẫn nhảy lên nhảy xuống trên các thân cây. Cặp bướm đen vẫn cùng nhau bay lượn chập chờn...

Bước về trên con đường nhỏ dẫn ra bãi giữ xe, trên hai hàng ghế dọc lối đi vẫn đây đó từng cặp, nhóm người ngồi tâm sự, trò chuyện. Hít một hơi thật sâu để tạm biệt cái không khí yên ả này để về với phố phường tấp nập.

Ừ thì cuộc sống đó, đâu cần phải lựa chọn giữa hoặc chỉ lãng mạn hoặc chỉ thực dụng thôi đâu, phải không nè?
-------------------
(*) Chợt nhớ tới cái ý "lang thang một nửa bầu trời" của một người bạn. Xin mượn làm tựa cho bài viết này...

1 nhận xét:

  1. bài viết rất hay, rất hữu ích cảm ơn bạn đã chia sẻ
    mọi người tham khảo thêm các mẫu ghế massage mới nhất ở đây nhé
    ghế massage giá rẻ
    ghế massage nhật bản
    ghế massage lưng giá rẻ
    ghế massage chân giá rẻ
    Gia Dụng Việt chuyên các loại ghế massage toan thân cao cấp chính hãng Việt Nam

    Trả lờiXóa