Bình luận chuyện "Tái ông mất ngựa"

Có lẽ không ai còn lạ lẫm với câu chuyện "Tái ông mất ngựa" :


"Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.

Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tỉnh nói: Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.

Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.

Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.

Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.

Con trai của ông lão rất thích cưỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.

Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.

Ông lão thản nhiên nói: Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.

Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình."

Sau câu chuyện này chúng ta rút ra được điều gì cho bản thân:

- Là trong Phúc có Họa, trong Họa có Phúc. Vận đổi sao dời không nên quá bi quan hay lạc quan trước chuyện Được/Mất?

- Là sự đời không ai học được chữ Ngờ, tốt hơn hết là an phận thủ thường, mỗi người đã có cái Số, ráng cũng không thoát khỏi Mệnh?

- Là thái độ điềm nhiên trước cuộc sống, chuyện gì xảy ra cũng đều có nhân - quả. Mình sống thiện thì cái hậu cuối cùng sẽ Tốt (dù trong quá trình vẫn có thể gặp một số biến cố?)

...

Cá nhân mình thái độ và tâm thế đọc câu chuyện này thời gian trước và giờ đã có chút chuyển biến. Hồi xưa gặp điều gì không vui thì nghĩ đến chuyện này mà lạc quan, gặp chuyện gì thuận lợi thì nghĩ đến chuyện này mà không tự kiêu, thỏa mãn. Giờ kinh qua một số chuyện trong công việc, cuộc sống, có nghiệm ra cho bản thân một số điều:

- Chuyện gì xảy tới với bản thân cũng phần nhiều xuất phát từ mong muốn, kỳ vọng của mình. Nếu mình muốn chuyện đó là A thì tự khắc thấy những cái liên quan tới A sẽ lần lượt tới với mình. Nói theo Luật hấp dẫn thì đây là sức hút và cách trả lời của vũ trụ với cái điều ám ảnh mình.

- Góc nhìn của mình quyết định việc đang Được hay Mất. Cùng một vấn đề: mọi người nghĩ là đang Mất, nhưng mình nghĩ nó là khởi đầu của một cái sự Được thì nó sẽ là Được chứ không phải Mất. Nói như vậy không ai quyết định những điều bạn đang có là Được hay Mất mà chính là bạn quyết định cách nhìn về vấn đề đó.

- Chuyện xảy ra với mình quả thật cái Số, cái Duyên cũng góp phần nhưng rất ít, đa phần từ cách ứng xử của mình mà ra. Nếu mới Mất cái này đã bi quan nghĩ liền đến phận bèo bọt bèo trôi thì đời sẽ đi theo hướng đó. Nếu Mất mà nghĩ mình được khối thứ khác: bài học kinh nghiệm, thêm trưởng thành và chín chắn, nhìn đời và nhìn người sâu sắc hơn thì tự khắc những lần khó khăn sau sẽ nhìn nhận vấn đề ở góc nhìn lạc quan, tích cực và đời sống tự nhiên nhẹ nhàng, thoải mái hơn.

- Thực tế và Lý tưởng luôn song hành cùng nhau. Nếu chỉ đời một màu hồng tươi đẹp e rằng cũng đầy nguy hiểm. Khi mãi bay lơ lửng đâu đó mà không có dây cột chân hoặc cái cột chắc để quay về khi lạc phương hướng thì khả năng bạn sẽ ... bay luôn. Nếu sống thực dụng quá thì luôn tính toán thiệt hơn, Lợi ta đi trước, nhìn vật nhìn người đều thấy Tiền (yêu Tiền thì không xấu nhưng dễ bị Tiền nó chi phối và ảnh hưởng). Vì vậy, ráng song hành hai cái điều này trước khi đưa ra mọi quyết định thì sẽ tốt hơn.

Câu chuyện cũ nhìn dưới 1 góc nhìn khác trở nên không cũ, thú vị và đáng chiêm ngẫm. Hợp thời, hợp người làm cho bài học nhỏ trở nên ý nghĩa!

2 nhận xét:

  1. He he...Dạo này thấy huyền hoạt động mạnh trên diên đàn nhỉ...lắm luc thấy bant hân cung muốn viết lắm. Viết ra nháp rồi, định viết một bài gi cho có ý nghĩa nhưng mà quỹ thời gian hạn hẹp quá, chỉ toàn đọc bài của người klhacs thôi. Đôi lúc tự cảm thấy mình có kỹ năng chuyên nghiệp nhất là: CUT, COPY & PASTE...
    Bài bình luận này rất hay!
    Cuộc đời là thế mà...!
    "SỐNG CHẬM LẠI ĐỂ CẢM NHẬN GIÁ TRỊ CỦA CUỘC SỐNG

    Tớ thích cái cảm giác khi mình "sống chậm", đang cố gắng rèn luyện nó thành một thói quen. Bởi chỉ có khi biến các hành động thành thói quen để nó diễn ra một cách tự nhiên thì mới có thể giữ được.

    Sống chậm giúp ta có nhiều niềm vui hơn ...
    Đó có thể đơn giản là ngồi nhâm nhi ly cafe một mình để nghĩ về những thứ đã qua, những điều đang diễn ra, những ước mơ và khát vọng phía trước.
    Sống chậm là cái cảm giác nhẹ nhàng, thư thái. Điều đó giúp mọi công việc được sắp xếp một cách ổn thỏa. Mọi thứ vận hành nhịp nhàng như một cỗ máy vậy. Ta không cần phải "dốc toàn lực" mà vẫn có thể hoàn thành tốt tất cả mọi thứ.
    Sống chậm là cảm giác đầu óc thật thảnh thơi . Đi trên đường thật chậm để ngắm cỏ cây hoa lá bên đường + các đôi yêu nhau đang đứng cạnh chỗ cỏ cây hoa lá mình ngắm
    Sống chậm để rồi biết ta đã nghĩ ra một cách tuyệt vời để tặng quà người mình yêu, để cô ấy vui
    Sống chậm để ngồi đọc ít sách cổ và kinh điển như: "Tứ Thư", "Kinh dịch"; ít sách yêu thích: "Người bán hàng vĩ đại nhất thế giới", "Đắc nhân tâm", "Quẳng gánh lo đi và vui sống"; một ít tiểu thuyết như "không gia đình", ... rồi ngẫm ra một vài điều và vỗ đùi đen đét "hóa ra, thành công trong cuộc sống có thang đo là hạnh phúc chứ không phải tiền bạc, hạnh phúc được đo bằng niềm vui, bằng tiếng cười".
    Quyet thang nbo - blog

    Trả lờiXóa
  2. @VoVanHoang: Cảm ơn anh đã chia sẻ bài viết về "sống chậm" rất ý nghĩa! :)

    Trả lờiXóa