Đời mình là tác phẩm của chính mình

"Bi kịch lớn nhất trong đời là dành cả đời câu cá để rồi phát hiện ra đó không phải là con cá mà ta muốn câu" - Henry David Thoreau

Nếu cuộc sống là một chuỗi ngày tháng êm dịu, có lẽ chúng ta đã không phải suy nghĩ nhiều - như chúng ta vẫn đang phải làm thế - hàng ngày, hàng giờ. Nhưng nếu nói đến sự "nhức đầu" thì có lẽ chỉ khi chúng ta bị buộc đứng trước các lựa chọn thì mới là đỉnh điểm. Bi kịch hay hạnh phúc lớn lao cũng bắt đầu từ đó. Không ít người đã viết lại lịch sử của mình cũng bắt đầu từ đó. ^^



Các khách hàng của mình, khi tìm đến dự án Khai Phá Bản Thân thường có trăn trở liên quan đến các quyết định trong cuộc sống: quyết định chọn trường, chọn ngành để học; quyết định chọn công việc để làm; quyết định chọn đam mê để theo đuổi. Có lẽ đây không phải là một điều bất thường trong cuộc sống đang diễn ra tưởng như bình thường này. Đại đa số chúng ta bị rối loạn: rối loạn bởi chúng ta không hiểu được chính mình, rối loạn bởi chúng ta không nghe thấy (hoặc có thể nghe thấy nhưng không dám đi theo) lời trái tim mách bảo, rối loạn bởi chúng ta bị xoay vòng bởi quá nhiều kỳ vọng và xu hướng xung quanh, rối loạn bởi chúng ta không biết tin vào ai, nên nghe theo ai,...

Từ chính bản thân mình, mình cảm thấy được nguyên nhân sâu xa nhất của những "bấn loạn" trên đây là bởi chúng ta luôn cố gắng tìm một điều gì đó để bấu víu. Chúng ta bấu víu không phải bởi chúng ta quá yếu đến mức không thể tự đứng trên đôi chân của mình mà bởi lẽ chúng ta cần một cái cớ để làm động lực giả tạo hoặc làm nơi để đổ lỗi cho những sai lầm nếu có trong tương lai. Việc lo sợ các rủi ro có thể xảy đến khiến chúng ta e dè, lo ngại, chùn bước và thậm chí bỏ cuộc để rồi vô số ý tưởng, điều muốn làm, niềm đam mê bị chôn vùi trong trứng nước hoặc chết yểu một ngày đầy nắng gió. :-)

Ta luôn muốn sống cuộc sống của chính mình nhưng lại thường bắt chước theo cuộc đời của ai đó để sống: cha mẹ ta, bạn bè ta, những người ta thần tượng, những người thành công. Ta nghĩ rằng họ đã sống được ngần ấy năm, vui vẻ hoặc thành công như  thế ắt hẳn cách họ sống là tối ưu. Nhưng ta quên một điều rằng, mỗi người có một cái nền, cái căn, cái tôi rất riêng. Vì lẽ đó mà xác suất gặt hái được thành quả khi ta học theo cách làm của ai đó chỉ là phong độ nhất thời, còn đạt được đẳng cấp như họ thì sẽ là một câu chuyện khác. Họ làm giàu bằng cách này, vậy ta cũng có thể như vậy nhưng cốt lõi thành công của họ chưa chắc ta cảm hay học được. Họ sống an nhiên tự tại, ta học theo vài ba phương thức cũng có thể tĩnh tâm một cách gượng ép nhưng không có gì đảm bảo ta có được bình yên từ bên trong. Đó là sự khác biệt vô cùng quan trọng khi ta sống cuộc sống theo cách của người khác.

Vậy rõ ràng là cuộc đời ta sẽ hóa bi kịch, hài kịch hay hạnh phúc kịch - cái kết nào cũng do một tay ta viết kịch bản, thủ vai và đạo diễn cả mà thôi. Vì lẽ đó, trước khi viết nên tác phẩm đời mình vì sao ta không dành ít thời gian ngẫm nghĩ: Đâu là cái kết đúng với thật tâm ta nhất? Lắng nghe chính mình thôi chưa đủ, hãy mạnh mẽ dấn thân và hành động để sau này nhắm mắt xuôi tay sẽ không phải ân hận hoặc hối tiếc thốt lên câu "giá như".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét