"Thức tỉnh" & những tâm đắc... (P.2)

(tiếp)

"Điều đầu tiên tôi muốn bạn hiểu, nếu như bạn thực sự muốn thức tỉnh, đó là: bạn không muốn thức tỉnh. Bước thứ nhất để thức tỉnh là phải dám trung thực để thú nhận là bạn không thích thức tỉnh. Bạn không muốn hạnh phúc."

"Tôi đang nói là chúng ta không muốn hạnh phúc. Chúng ta chỉ muốn những thứ khác thôi. Hay có thể nói chính xác hơn thế này: Chúng ta không muốn một thứ hạnh phúc không điều kiện. Tôi sẵn sàng hạnh phúc miễn là tôi có đủ thứ này thứ nọ. "

"Người ta phải thấm thía đủ cái kinh nghiệm đau khổ trong một tương quan nào đó thì người ta mới có thể thoát khỏi được ảo tưởng đối với mọi mối tương quan."

" Chỉ khi nào bạn đau nỗi đau của chính bạn thì lúc đó bạn mới thoát ra khỏi nó được. Phần đông người ta đến gặp các bác sĩ tâm thần hay các nhà tâm lý chỉ là để tìm cách giảm đau. Tôi nhắc lại - chỉ là để tìm cách giảm đau chứ không phải để tìm cách trị dứt nọc."

"Lúc bạn sắp sửa mất trí, nổi “điên” thì đó cũng chính là lúc bạn sắp trở thành hoặc một kẻ loạn tâm thần hoặc một nhà thần bí. Đối ngược với một người điên là một nhà thần bí. Bạn có biết đâu là dấu cho biết bạn đã thức tỉnh rồi không? Đó chính là lúc bạn tự vấn: “Phải chăng là tôi điên hay mọi người đều điên?” "

(còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét