Hành trình mới...

Có những cuộc tương ngộ thì cũng có những cuộc chia ly. Lẽ đương nhiên là khi đã cùng đi với nhau trên một chặng đường dài không ít thì nhiều - gạt qua những mục tiêu cần hướng đến, chí ít cũng đã có một thứ tình cảm chung nông/sâu nào đó. Tạm biệt là một thứ cảm xúc hoặc khiến người ta bi lụy vì luyến tiếc rồi nhớ nhung và quên đi thực tại nhưng cũng hoặc sẽ là thứ động lực khiến người ta mạnh mẽ hơn, tập trung hơn trên hành trình tiếp theo để sớm tái ngộ với những "người quen" tại một nơi khác - một đỉnh cao nào đó là điểm tới của những con đường khác nhau.

Tại ngã rẽ của sự tạm biệt, tiếp tục mỗi người sẽ lựa chọn một con đường - có thể có đồng bọn hoặc chỉ một mình - để tiếp tục chinh phục những thử thách mới. "Chiếc áo không làm nên thầy tu", một mục tiêu chưa chinh phục được không phải là bằng chứng của độ lớn nhỏ ước mơ, hoài bão của mỗi người. Có thể, với ai đó đơn giản chỉ là chưa có duyên, hoặc chưa phù hợp, hoặc có thể xem đây như một thứ thử thách muốn vượt qua để khẳng định một khía cạnh nào đó của chính mình, hoặc... Dù là lý do gì, đây chặng đường đã qua vẫn là cuộc đua đầy hứng khởi mà khi tham gia nó - bạn & tôi đã có những trải nghiệm đặc biệt để mỗi người tự trưởng thành hơn - và người ta gọi đó là thứ "hạnh phúc trên từng chặng đường đi".

1 năm, 5 năm, 10 năm, n năm nữa... biết đâu đó trên đường đời tấp nập, ta vô tình nhận ra "người quen". Đó chắc chắn là một cuộc gặp bất ngờ. "Bạn hiền dạo này thế nào rồi?", "Vẫn như cũ"/ im lặng cười trừ/ hay sẽ tám một thôi một hồi về những dự án đang đầu tư, tổng công ty này nọ kia... Có nhiều cái kết cho một cuộc tương phùng mới nhưng một lẽ tự nhiên không nói ra là nếu có thể trên chặng đường sắp tới, những người bạn/đồng chí/đồng bọn vẫn âm thầm dõi theo nhau từng bước đi để động viên lúc khó khăn, giúp đỡ khi cần thiết và nâng nhau dậy khi có người vấp ngã.

Vẫn là "your choice, your life", con đường sắp tới của mỗi người sẽ ra sao, cảm xúc và quyết tâm để rẽ vào một con đường khác hơn tính toán 1 chút để đi về mục tiêu đã định sẽ như thế nào? Câu trả lời là dành riêng cho mỗi người. Vượt qua cái khoảnh khắc của "không sao" đầu môi phải là sự đả thông một cách triệt để trong suy nghĩ - "Không phải là thất bại, tất cả chỉ là thử thách", dừng lại không phải vì không giỏi mà đơn giản cuộc sống đang muốn ngầm nhắc rằng vẫn còn nhiều lựa chọn khác phù hợp với giấc mơ, ý nghĩa cuộc đời tôi. Công việc của tôi lúc này là tìm ra con đường đó...

Chợt nhớ lần được mời làm giám khảo cho một cuộc thi sinh viên, mình đã từng chia sẻ với một thí sinh thế này:"Em là một người đặc biệt, em có khả năng và thế mạnh của mình. Và em sẽ tỏa sáng ở một cuộc thi khác - nơi mà những tiêu chí của cuộc thi đủ chính xác để nhận ra tài năng thật sự của em". Cậu bé đó đã hồn nhiên trả lời: "Dạ, em hiểu ạ. Ngay từ đầu em cũng biết có thể cuộc thi này chưa phải dành cho em, nhưng em vẫn dự thi. Đơn giản em nghĩ rằng: Dù là đúng hay sai đó vẫn là một loại thử thách, và em có thời gian, em có tuổi trẻ, em muốn THỬ SỨC khi vẫn còn có thể để hiểu hơn về chính mình. Kết quả hôm nay nhận được, em vẫn sẽ vui vẻ bởi em đã có được một điều lớn hơn: những bài học cho chính mình và tình cảm giữa những thí sinh. Em cảm ơn chị".

Ừ thì, cuộc sống là thế...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét